Nhật ký của một n‌ô l‌ệ tìn‌ּh dụ‌ּc

Abcviet Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Vài năm sau khi giải nghệ, Kim You Mi cuối cùng đã chấp nhận kể về cuộc hành trình của cô từ một nữ sinh viên 22 tuổi bị gánh nặng nợ nần đeo đuổi ở Hàn Quốc thành nô lệ tình dục bị lừa gạt ở Mỹ.
Nhật ký của một n‌ô l‌ệ tìn‌ּh dụ‌ּc
Một góc phố đè‌n đ‌ỏ ở Hàn Quốc

Phần I: Lỗi lầm tuổi trẻ

Dọc một chợ vùng đồi núi ở thành phố cảng Busan của Hàn Quốc, những người bán hàng đang moi ruột cá và rửa chân gà để sẵn sàng cho các khách hàng vội đi mua đồ buổi sáng. Đây là thị trấn quê hương của You Mi, còn được biết đến như San Francisco của Hàn Quốc.

Tọa lạc ở mỏm đông nam của đất nước, Busan cũng có những con phố dốc đứng, các du khách đi biển mùa hè và thậm chí một phiên bản màu trắng của chiếc cầu Cổng Vàng. Busan cũng là nơi khai sinh ra ngành công nghiệp tình dục của Hàn Quốc, nơi binh lính Nhật đã xây dựng các nhà thổ đầu tiên sau khi chiếm đóng nước này vào năm 1904.

Tuy nhiên, việc buôn bán phụ nữ Hàn Quốc bắt đầu từ thế kỷ 15, khi những người đàn ông giàu có mua các cô gái Kisaeng được giáo dục về sống trong nhà của họ và mua vui cho họ bằng các bài hát, điệu múa, món ăn và đôi khi cả tình dục.

Ngành công nghiệp tình dục

Theo các báo cáo của chính phủ Hàn Quốc, ngày nay, lao động tình dục chiếm khoảng 4% GDP cả nước. Ngành công nghiệp tình dục mang lại 21 tỉ USD mỗi năm, nhiều hơn cả ngành dich vụ điện và khí đốt cộng lại. Người ta ước tính có khoảng 330.000 công nhân tình dục, 80.000 nhà chứa và 69 quận đèn đỏ tại đất nước có diện tích bằng bang Indiana của Mỹ.

Busan khét tiếng vì Wan Wol Dong, một mê cung của những thung lũng tối tăm nơi phụ nữ được "trưng bày" thành hàng trong các nhà kính. Được mệnh danh là phát minh "độc" của người Hàn Quốc, nhà kính có kích thước bằng một bãi đỗ xe, với các bức tường bằng kính 3 mặt và một bức tường phía sau bằng gương che giấu một phòng ngủ cá nhân bên trong. Gái bán dâm ngồi trên ghế tựa hoặc băng ghế dài hoặc ngồi bệt trên sàn nhà, trong ánh sáng màu hồng hắt ra từ các ngọn đèn màu.

Với khoảng 75 USD, bọn đàn ông có thể chọn các gái bán hoa cứng tuổi hơn mặc áo choàng tắm bằng lụa hoặc những cô trẻ hơn diện quần cộc có yếm và thậm chí cả những bé gái dưới 13 tuổi mặc váy ba lê và áo lót hình trái tim.

Các nhà kính chỉ là một lựa chọn trong thực đơn tình dục của Hàn Quốc. dịch vụ tươi mát được chào mời tại các quán bar, nhà hàng, tiệm cà phê, hiệu cắt tóc, phòng trà, quán karaoke, tiệm mát xa, phòng tắm hơi, trên Intenet, các cửa hiệu chăm sóc da và làm tóc, tiệm chơi game, các "khách sạn tình yêu" và hộp đêm gần những căn cứ quân sự Mỹ. Ngay cả một thứ bình dị như gọi cà phê cũng bị tình dục hóa. Các nữ tiếp viên sẽ mang bình cà phê tới tận nhà của khách làng chơi gọi đặt hàng.

Mặc dù một đạo luật năm 2004 của Hàn Quốc nhằm chống bọn ma cô, tú bà và khách mua dâm đã làm giảm lượng người qua lại các chợ tình dục ngoài trời nhưng nhiều biểu hiện chỉ ra rằng, nỗ lực triệt phá của nhà chức trách đã vô tình tạo điều kiện nuôi dưỡng nạn buôn bán tình dục trái phép quốc tế. Bọn ma cô và tú bà đơn giản chỉ cần lên mạng hoặc ra nước ngoài - chủ yếu tới Australia và Mỹ - nơi nhu cầu cao và nguy cơ thấp. Chúng cũng tuyển gái tại các thành phố như Seoul và Busan, nơi toạ lạc của hầu hết các trường đại học Hàn Quốc.

Thuở thiếu thời bình yên

Khi You Mi còn nhỏ, gia đình cô, giống như nhiều gia đình khác, một phần cũng đã dính dáng tới ngành công nghiệp tình dục. Trong khoảng một năm, mẹ cô đã mở một tiệm room salon (một kiểu quán đèn đỏ hạng sang trá hình - PV), nơi các phụ nữ mặc đồng phục váy ngắn rót đồ uống, hát karaoke, nhảy và nếu được yêu cầu sẽ lui vào phòng trong để quan hệ tình dục với khách hàng. Được coi là nơi xả xì trét cho giới nhà giàu, các room salon thu hút giới doanh nhân, những người sẵn sàng chi số tiền tương đương 1.000 USD cho vài giờ tại bàn và ký kết hợp đồng làm ăn với phần giải trí tình dục thay vì những cái bắt tay.

You Mi và em gái của cô bị cấm tới room salon mặc dù thỉnh thoảng mẹ cũng yêu cầu cô mang mực khô và một vài món ăn nhanh khác tới quán của gia đình. Hầu hết thời gian You Mi tập trung cho việc học tại trường tiểu học và buổi chiều để luyện kỹ năng nhảy dây với các bạn. Cô từng mơ trở thành một nữ cảnh sát.

Giấu gia đình, You Mi đã làm thẻ tín dụng để vay tiền mua sắm và bắt đầu sa vào nợ nần.

Gia đình You Mi từng sống tại một trong những khu dân cư nghèo hơn của Busan. Nguồn thu nhập của gia đình thậm chí còn sụt giảm nghiêm trọng khi room salon của mẹ cô sập tiệm và tất cả những gì họ có là thu nhập từ nghề mộc của cha cô. Mẹ cô từng thử mở một nhà hàng, bán rong trứng luộc và xôi nếp, quản lý một quán bar karaoke nhưng tất cả đều không thành công. You Mi và em gái biết sẽ không bao giờ yêu cầu được bố mẹ chi tiền vì họ gần như chẳng có xu nào dành dụm.

Mội hộ gia đình trong khu dân cư nhà You Mi đều gặp khó khăn về tiền bạc, vì vậy cô chẳng bao giờ cảm thấy túng quẫn. Tuy nhiên, đến năm 2001, khi bố mẹ phải vật lộn kiếm gần 6.000 USD để cho You Mi theo học một trường đại học gần thành phố hơn, cô nhận ra rằng gia đình mình nghèo. Lần đầu tiên ở trường đại học, cô bị bủa vây bởi những người bạn đến từ những gia đình khá giả hơn. Họ biết mọi thứ, biết cách trang điểm, biết quán bar nào phục vụ loại rượu soju mạnh nhất và những thợ làm tóc nào có danh sách khách chờ dài nhất. Và họ còn có một thứ mà You Mi chưa từng thấy trước đó: thẻ tín dụng.

Đua đòi

Một người bạn giải thích với You Mi rằng cô có thể mua hàng bằng thẻ mà không cần tiền mặt. Đối với You Mi, đó quả là chiếc thẻ ma thuật. Cô quyết định mình phải có một chiếc. Vì vậy, sau giờ học, cô bắt xe buýt tới Seomyeon, một quận kinh doanh san sát các cửa hàng lớn, nhiều tầng lấp lánh ánh đèn neon cùng một trung tâm thương mại ngầm phía dưới 8 làn đường giao thông.

Một người bán hàng rong háo hức giúp You Mi đăng ký làm thẻ tín dụng Samsung. Cô điền vào đơn đăng ký một cách trung thực, ngoại trừ phần địa chỉ nhà riêng. Cô biết mẹ mình sẽ không bao giờ đồng ý, nên điền địa chỉ nhà một người bạn thay vào đó.

Người bán hàng không giải thích tỉ lệ lãi suất cũng như việc cộng dồn nợ cho You Mi. Khi chờ tới lượt nhận thẻ, cô bắt đầu mơ tưởng về tương lai có quyền sắm sửa, biến mình từ một cô gái ngượng nghịu trong bộ đồng phục nữ sinh thành một cô gái quyến rũ diện những bộ cánh thời trang, đeo trang sức và thơm phức mùi nước hoa đúng mốt.

Cuối cùng, khi đã nhận được một chiếc thẻ tín dụng, You Mi cùng 5 người bạn bắt đầu đi tới trung tâm thương mại mua sắm. Cô không lãng phí thời gian và mua ngay một túi xách, một đôi giày và một áo khoác mới. Cô tới máy ATM rút thêm nhiều tiền để có thể làm tóc tại một thẩm mỹ viện. Cô cảm thấy hài lòng và mời một nhóm bạn đi ăn tối và đi giải khát tại một quá rượu soju. Cuối ngày, You Mi đã tiêu hết số tiền tương đương 600 USD. Cô cảm thấy đôi chút lo lắng về việc sẽ làm cách nào để trả nợ khi không có việc làm.

Tuy nhiên, một tuần sau, sự dằn vặt lắng dịu. Đó là một ngày thứ sáu và bạn bè của cô lại muôn đi mua sắm một lần nữa. Rất nhanh chóng, các cuộc dạo chơi ngày thứ sáu đã trở thành một thói quen thường xuyên của You Mi và các bạn đồng hành. Những người bạn giàu có của cô thường đề nghị trả tiền sau các bữa ăn thịnh soạn nhưng You Mi thích thú với việc tỏ ra hào phóng và không phàn nàn.

(Còn nữa)

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật